Giao
thừa năm ấy trời thật lạnh và tuyết rơi xối xả. Trời đã xế chiều, trong
bóng tối và giá lạnh, một em bé đầu trần, chân đất cùng những gói diêm
vẫn lang thang dọc phố mặc cho những bông tuyết rơi đầy trên mái tóc hoe
vàng xõa ngang vai. Đôi giày quá rộng vốn là của mẹ, một chiếc đã bị
cuốn theo bánh cỗ xe song mã lướt nhanh khi em băng qua phố, chiếc kia
thì một thằng bé lấy đi.
Các cửa sổ đã sáng đèn và mùi ngỗng quay thơm lừng tỏa ra.
Bé vẫn biết hôm nay là giao thừa nhưng không dám về nhà, chắc bố sẽ đánh
đòn vì cả ngày chưa bán được lấy một xu, với lại ở nhà nào có hơn gì,
nó chỉ có mỗi cái mái dột nát mặc cho gió rít.
Cuộn người trong góc giữa hai ngôi nhà nhưng tay chân vẫn
đóng băng vì lạnh, em chợt nghĩ biết đâu bật diêm lên sẽ tốt hơn, chí ít
cũng có thể sưởi ấm những ngón tay. Que thứ nhất bật lên, hơ tay trên
ngọn lửa ấm áp sáng bừng như cây nến nhỏ, em tưởng mình đang ngồi trước
chiếc lò sưởi sắt to với chân đế và tháp trang trí bằng đồng. Lửa vụt
tắt, lò sưởi biến mất, chỉ còn lại trong tay em là nửa que diêm cháy dở.
Cô bé bật que diêm thứ hai, bức tường trước mặt bỗng trở nên
trong suốt, bé nhìn thấy trong nhà là một bàn ăn phủ khăn trắng như
tuyết với con ngỗng quay nhồi táo và mận khô đang bốc hơi nghi ngút. Và
lạ kỳ chưa! con ngỗng bỗng từ trên đĩa nhảy xuống, lạch bạch tiến về
phía em với dĩa và dao cắm ở ngực. Bỗng que diêm phụt tắt, chẳng còn gì
ngoài bức tường dày tối tăm, ẩm ướt và lạnh lẽo ngay trước mặt.
Bé bật một que diêm nữa, và thấy mình đang ngồi dưới cây
thông Noel trang hoàng dây nến và tranh rực rỡ. Với tay về phía cây
thông, que diêm tắt lịm, em thấy ánh nến bay lên cao, cao mãi trông như
những vì sao. Rồi một vì sao rơi xuống, “Ai đó đang từ giã cõi đời.”, em
bé nghĩ vì nhớ đến lời bà, người duy nhất yêu quý mình trên cõi đời
này.
Cô bé bật que diêm thứ tư, ánh sáng bỗng bao trùm, giữa vầng
sáng, bà đang đứng đó, mỉm cười hiền hậu và âu yếm. “Bà ơi!”, em khóc
nấc lên, “Bà mang cháu đi cùng nhé! Cháu biết bà sẽ rời bỏ cháu khi que
diêm cháy hết, bà sẽ biến mất như chiếc lò sưởi ấm áp kia, như chú ngỗng
quay và cây thông rực rỡ”. Em vội vàng cho cả gói diêm vào ngọn lửa,
ánh sáng bừng lên còn hơn cả vầng dương và bà trông như chưa đẹp lão,
cao lớn đến thế bao giờ. Bà ôm em trong vòng tay rồi cả hai cùng bay
lên, trong ánh sáng và niềm hân hoan, xa dần mãi mặt đất, đến với Chúa,
đến nơi không còn đói khát và nỗi khổ đau.
Rạng sáng hôm sau, người ta thấy cô bé đáng thương đang ngồi
tựa vào tường, má ửng hồng, nụ cười nở trên môi. Em đã chết cóng, tay
vẫn nắm chặt những que diêm, một nhúm đã cháy tàn. “Nó cố sưởi ấm cho
mình.”, mọi người nói mà không biết được những gì đẹp đẽ em đã nhìn thấy
cũng như cõi thiên đàng mà em cùng đến với bà.