Những
giọt nước mắt nào có giúp được gì! Giắc sẽ phải lên đường
chinh chiến ở một xứ xa lạ, đành bỏ lại Lilia, người vợ chưa
cưới của mình trên đất Pháp. Lúc chia tay, Giắc rút trái tim ra
khỏi lồng ngực mình, trao cho Lilia và nói:
-
Đã là chiến binh thì phải sống không có tim. Trái tim chỉ gây
phiền hà cho ta. Nàng hãy giữ lấy nó chờ ta về.
Lilia
giấu trái tim của Giắc vào một cái tráp bạc và từng ngày,
từng ngày chờ đợi người yêu quay trở về. Với một người đang
trông đợi thì thời gian mới chậm chạp làm sao! Một ngày dài
bằng cả năm, một năm bằng cả thế kỷ. Dù Lilia có làm gì và
có đi đâu thì cái nhìn của nàng lúc nào cũng hướng về phía
mà Giắc đã ra đi. Nàng đã mất thói quen tính ngày, tính
tháng. Một lần nàng rất phẫn uất khi người cha nói với nàng:
-
Con gái của ta, thế là đã mười năm trôi qua kể từ ngày người
yêu cả con xông pha nơi trận mạc, không chắc nó có hồi hương. Đã
đến lúc con phải lo tấm chồng khác rồi đấy.
-
Cha ơi, cha mà lại nói với con như vậy ? - Nàng đau đớn nói
với cha, Giắc đã trao trái tim của chàng cho con rồi và bây giờ
trái tim ấy đang ở chỗ con, con không thể nào quên Giắc được
đâu cha ạ.
Người
cha chỉ biết lắc đầu, thở dài não nuột. Chắc chắn là ông
không thể sống cho đến ngày ông được bế trên tay một đứa cháu
trai.
Lại
mười năm nữa qua đi, cuộc chiến cũng vừa tàn, các chiến binh
liên tục trở về, người thì chống nạng, kẻ thì tay áo lủng
lẳng. Lilia chờ đợi Giắc, nàng hỏi tin chàng khắp nơi, nhưng
vẫn chẳng nhận thêm được điều gì.
-
Có lẽ chàng đã phải lòng người con gái khác và ở lại xứ
người rồi, - có lần em gái Lilia tỏ ý nghi ngờ, song Lilia không
thể tin điều đó.
-
Chàng có thể yêu người khác sao được một khi trái tim chàng
đang còn ở chỗ ta? Một người không có tim thì không thể yêu
được!
Chiến
tranh đã qua rồi, nhưng một con người không có trái tim như
Giắc, suốt trong những năm tháng ấy chỉ quen chém giết, cướp
bóc không biết ghê tay, bây giờ chàng sống theo kiểu khác rồi.
Chàng trở thành thủ lĩnh một băng cướp ở xứ người và nhiều
khi còn trấn lột vàng bạc của quý của người qua đường.
Khi
tên cướp già Pie bị ốm, Giắc đã thẳng tay đuổi ra khỏi băng
cướp. Sau này, khi quyết định phải trả thù thủ lĩnh, Pie liền
tìm đường về quê hương của Giắc với mong muốn kể cho họ hàng
thân thích và người quen biết Giắc hiểu rõ rằng, Giắc đang làm
một công việc tầm thường như thế nào.
Pie
phải đi mất cả chục năm mới về tới nước Pháp vậy mà vẫn
không tìm thấy làng quê của Giắc. Và người đầu tiên mà gã ta
gặp là một bà già tóc đã bạc phơ, có cái nhìn khắc khoải.
- Bà có biết Giắc không? - Pie hỏi.
-
Ôi lạy chúa, ông hỏi tôi về chuyện gì vậy? - người đàn bà kêu
lên - Giắc là chồng chưa cưới của tôi, là người tôi đang mòn
mỏi trông chờ, tôi không biết sao được? Hãy làm ơn nói mau, hiện
chàng đang ở đâu và chàng đã gặp điều gì chẳng lành?
Pie
thấy trong cặp mắt người đàn bà vẫn còn đang cháy lên niềm hy
vọng, và gã hiểu ngay rằng bà vẫn còn yêu Giắc cháy bỏng như
thời còn son trẻ. Gã không nỡ nói hết sự thật kinh hoàng về
Giắc.
- Vậy ra bà là vợ chưa cưới của Giắc đấy! Pie thốt lên.
- Phải, tôi là Lilia, chúng tôi đã thề nguyện với nhau.
- Ôi, tôi mang đến cho bà một tin buồn - Pie cụp mắt xuống - Giắc đã lao vào cuộc chiến như một dũng sĩ.
Anh ấy mới yêu bà làm sao! Trước lúc nhắm mắt, anh ấy cứ nhắc mãi cái tên của bà - Lilia.
"Giắc
của ta đã chết và đã yên giấc ngàn thu - Lilia đau buồn nghĩ -
Nhưng chàng nằm xuống đất sao được khi chàng không có tim? Ta
phải đi tìm mộ chàng và trả lại cho chàng trái tim nhân hậu
đáng yêu".
Ôm
cái tráp bạc, Lilia bắt đầu một cuộc hành trình gian khổ đến
những miền đất xa xôi. Bà mất cả thói quen tính ngày, đếm
tháng, nhưng gặp ai bà cũng hỏi thăm đường. Mọi người can ngăn
bà không nên đi tiếp khi chỉ có một mình, vì biết đâu sẽ gặp
bọn cướp ác độc, song Lilia không nghe. Quả nhiên, đến một khúc
đường ngoặt, bà bị mấy tên cướp râu xồm trấn mất cái tráp
đựng báu vật. Bà khóc lóc, vật nài, kể lể về mối tình bất
hạnh của mình với Giắc, nhưng tất cả điều đó không hề làm
bọn cướp động lòng. Bọn cướp mang cái tráp về dâng thủ lĩnh.
Chúng vừa cười hô hố vừa thuật lại chuyện một bà già mất
trí đi tìm mộ chồng để trao cho chồng trái tim mà ông ta đã
trao cho bà làm tin trước lúc ra trận.
Trong lúc bối rối, thủ lĩnh toán cướp bèn mở tráp ra và trông
thấy trái tim của chính mình mà bao năm tháng qua đã bị mất.
Và thật lạ lùng, trái tim đã nói với người chủ của nó bằng
tiếng nói của con người:
-
Nếu còn là người, chớ có nói cho Lilia biết người là cái
hạng gì. Hãy cứ để cho Lilia tin rằng người đã chết, như vậy
bà ta sẽ giữ được trọn vẹn những kỷ niệm tốt đẹp về người.
Giắc
vội vàng đậy nắp tráp lại và ra lệnh cho bọn đàn em phải đem
trả lại ngay cho bà già, đồng thời phải chỉ cho bà thấy một
nấm mộ cỏ mọc xanh rì, làm như đó là mộ của Giắc. Dọc đường
đi, bọn cướp quyết định giữ cái tráp lại, song chúng vẫn
không quên chỉ cho Lilia nấm mộ theo ý của Giắc.
Người
đàn bà bất hạnh giờ đây vẫn còn mang tình yêu với Giắc như
hồi còn trẻ, và bà không nỡ rời bỏ Giắc khi Giắc không có
trái tim bên mình. Thế rồi bà đã lôi trái tim từ lồng ngực
của mình ra vùi xuống nấm mộ, nơi bà nghĩ có hài cốt của
Giắc.
Từ
nơi trái tim ấy đã mọc lên một bông hoa, mà đời nay vẫn gọi
là HOA HUỆ tây. Loài hoa tượng trưng cho sự trinh trắng, lòng
chung thuỷ và cao thượng.