Bà chúa Tuyết
Xưa có một người đàn bà góa chồng có 2 cô con gái, một người là con đẻ còn một người chỉ là con chồng. Hai cô con gái thì tính nết và sắc đẹp hoàn toàn đối lập nhau, cô con nuôi thì chăm chỉ siêng năng, người lại rất xinh đẹp, cô con đẻ thì vừa xấu xí, vừa lười nhác. Bà mẹ thì cưng chiều cô con gái xấu xí hơn vì đó là con đẻ của bà ta. Do vậy, tất cả mọi việc trong nhà đều đến tay cô con nuôi, cô vì quá bận rộn với nhiều việc trong nhà nên lúc nào áo quần cũng lấm lét, chân tay mặt mũi thì nhọ nhem giống như cô Lọ Lem trong gia đình.
Hàng ngày cô bé đáng thương ấy phải ra ngồi ở con đường gần giếng kéo sợi, số lượng sợi cô phải kéo hàng ngày nhiều đến mức tay cô máu chảy rỉ ra. Có lần máu chảy ra sợi bông nhiều quá, để làm sạch sợi, cô cúi xuống giếng để rửa, không may cô tuột tay để rơi ống sợi xuống giếng. Cô khóc lóc và chạy về xin lỗi và kể lại chuyện không may mắn đó với bà dì ghẻ. Bà dì ghẻ nghe xong mắng cô xối xả thậm tệ, rồi nhẫn tâm bảo cô:
– Mày đánh rơi ống sợi xuống giếng thì mày phải xuống đó mà lấy nó lên!
Cô bé đành phải chạy ra giếng, cô không biết phải làm thế nào. Trong lúc tinh thần quá sợ hãi, cô đành phải liều mình nhảy xuống giếng để mò ống sợi. Cô ngất lịm đi, khi cô hồi tỉnh và mở mắt ra thì cô thấy mình đang nằm trên một cánh đồng cỏ rất đẹp, các bông hoa nở rực thi nhau đua sắc dưới ánh nắng vàng ươm của mặt trời. Cô đứng dậy bước đi trên đồng cỏ xanh mượt, cô đi băng qua đồng cỏ thì cô thấy một lò nướng bánh, trong lò đầy ắp bánh mì đã được nướng chín, bánh mình gọi cô:
– Cô gái xinh đẹp ơi, cô làm ơn hãy nhanh tay kéo chúng tôi ra! Hãy kéo chúng tôi ra kẻo chúng tôi sẽ bị cháy hết, chúng tôi đã được nướng chín hết cả rồi.
Cô gái tiến lại gần lò bánh, cô lấy chiếc xẻng gần lò lấy hết số bánh ra, sau đó cô lại đi tiếp. Trên đường đi cô gặp một cây táo sai trĩu quả, cây gọi cô:
– Cô gái ơi, cô hãy rung tôi đi, cô hãy rung để những trái táo rụng xuống, táo chúng tôi đã chín hết cả rồi.
Thấy táo nói vậy, cô bé dùng tay ôm vào thân cây và rung, cô rung cho đến khi trên cây không còn một trái táo nào. Sau đó cô xếp hết những trái táo chín ngọt mọng thành đống rồi lại bước tiếp.
Sau cùng cô bé tới một căn nhà nhỏ, cô gõ cửa, một bà cụ răng to kệch ghé đầu ra, nhìn thấy bà cô sợ hãi bỏ chạy. Bà cụ gọi cô bé lại rồi bảo:
Cô cháu gái! Đừng sợ, hãy ở đây với bà, cháu chỉ cần làm việc siêng năng chăm chỉ giúp bà, thì cháu sẽ có tất cả những gì cháu muốn. Cháu hãy dọn giường nằm của bà thật chu đáo, cháu nhớ rũ giường thật cẩn thận, mỗi khi có lông bay ra thì hạ giới mới có tuyết rơi. Bà chính là bà chúa tuyết đây cháu.
Nghe bà cụ nói giọng hết sức đầm ấm và gần gũi, cô bé bằng lòng ở lại cùng bà cụ. Hằng ngày, cô bé rất chăm chỉ dọn dẹp, cô làm theo đúng như lời bà dặn, rũ giường thật mạnh để có lông bay ra như là những bông tuyết trắng xóa. Thấy cô bé ngoan ngoãn chăm chỉ, bà dành cho cô bé một cuộc sống rất thoải mái và sung sướng, bà không khi nào nặng lời với cô bé, ngày nào cô bé cũng được ăn uống rất ngon lành. Ở với bà chúa tuyết được một thời gian, cô bé cảm thấy trong lòng mình tràn ngập nỗi buồn. Thời gian đầu, cô cũng không biết là tại sao mình buồn nữa nhưng về sau cô bé mới biết là do mình nhớ nhà. Mặc dù, ở với bà chúa tuyết, cô rất sung sướng và đầy đủ, công việc cũng không có gì là khó nhọc nhưng cô vẫn rất muốn được trở về nhà. Nỗi nhớ nhà càng ngày càng dâng cao, thế rồi một ngày cô thưa với bà chúa tuyết:
Thưa bà, cháu nhớ nhà quá, dù khi còn ở dưới hạ giới, cháu không có được một cuộc sống đầy đủ như ở nơi đây nhưng cháu cũng không thể ở lâu hơn được nữa, cháu muốn xin phép bà cho cháu được trở về nhà, về với những người thân thuộc của cháu.
Bà chúa tuyết nói với cô bé:
– Nếu cháu muốn về thì bà cũng vui lòng. Vì cháu đã làm việc rất chăm chỉ giúp bà, vậy để chính bà tiễn cháu về nhà.
Bà chúa tuyết cầm tay cô bé và dắt cô bé tới một chiếc cổng. Chiếc cổng mở ra, khi cô bé vừa bước chân lên thềm cổng thì bỗng có một trận mưa vàng rơi xuống phủ kín người cô bé.
Bà chúa tuyết nói:
– Đây chính là phần thưởng bà tặng cháu vì cháu rất ngoan ngoãn và chăm chỉ.
Rồi bà đưa cho cô bé ống sợ mà cô đã lỡ tay để tuột nó rơi xuống giếng.
Sau đó bà đóng cổng lại, cô bé trở lại trần gian và đứng cách nhà dì ghẻ không xa. Khi cô bước tới sân thì con gà trống đậu trên hàng rào gáy:
“Ki rơ ri ki
Gái vàng, gái bạc nhà ta đã về.”
Thấy cô bước vào nhà, trên người đầy vàng lấp lánh, hai mẹ con dì ghẻ niềm nở đón tiếp. Cô kể lại chuyện mình cho hai mẹ con dì ghẻ nghe, dì ghẻ nghe xong bày cách cho cô con gái xấu xí lười biếng của mình cũng được gặp bà chúa tuyết để có đầy vàng như vậy.
Cô ta cũng ra cạnh bờ giếng để guồng sợi, tự mình lấy kim chọc vào đầu ngón tay, khua cả bàn tay vào bụi gai để ống sợi đỏ thẫm máu. Sau đó cô ta vứt ống sợi xuống giếng và lao mình xuống dưới. Đúng như lời người chị kể, đầu tiên cô ta cũng gặp một cánh đồng cỏ đẹp đẽ, cô ta tiếp tục bước theo con đường mòn.
Khi cô ả tới lò bánh mì, bánh mì kêu lên:
– Cô gái ơi, hãy kéo chúng tôi ra, kẻo chúng tôi cháy mất, tất cả chúng tôi đã được nướng chín xong rồi.
Cô ả với bản tính lười biếng nên nói rảo một câu:
– Kệ chúng mày, tao không rảnh mà làm việc đấy, bẩn quần áo tao.
Tiếp tục cô ta vẫn đi thẳng, và như người chị cô ta lại gặp một cây táo. Táo nói:
– Này cô bé, hãy rung tôi đi, chúng tôi chín hết cả rồi.
Cô ả đáp lại:
– Mày chín thì kệ mày, tao rung để táo rơi vào đầu tao à.
Xong cô ta tiếp tục đi.
Cuối cùng đúng như lời người chị kể, cô ta cũng tới nhà bà chúa tuyết. Do biết được trước hình dáng của bà nên cô ta không hề tỏ ra sợ hãi, cô ả nhận lời ở lại giúp việc cho bà ngay, đúng như ý định cô ta đang mưu tính.
Ngày đầu tiên, cô ta cũng tỏ ra làm việc rất chăm chỉ, vì động lực là số vàng sẽ được tặng. Nhưng tới ngày thứ hai, bản chất lười biếng đã bắt đầu dần hiện, sang tới ngày thứ 3 thì nó đã hiện hẳn. Cô ả không thèm dậy sớm, không dọn giường cho bà, không rũ giường để lông bay ra. Những công việc này đáng nhẽ cô phải làm hàng ngày vì đã nhận lời giúp bà.
Dần dần bà chúa tuyết cũng cảm thấy chán nản, rồi cho cô trở về trần gian. Cô ả mừng thầm vì nghĩ lúc trở về vàng sẽ dính đầy người cho xem. Bà chúa tuyết dẫn cô tới chiếc cổng, nhưng khi vừa bước lên thềm, cô ả không thấy trận mưa vàng nào cả, chỉ thấy một trận mưa nhựa thông ập xuống khắp người. Bà chúa tuyết nói:
Đây là phần thưởng cho sự lười biếng và gian xảo của con
Sau đó bà đóng cổng lại
Khi cô ả tới nhà, trên người phủ đầy nhựa thông, con gà trống đứng trên bờ rào thấy cô ả cất tiếng gáy:
“Ki kơ ri ki,
Gái dơ, gái bẩn nhà ta trở về.”
Kể từ khi ấy, nhựa thông dính chặt trên người cô ta suốt đời, không có cách nào gỡ ra được.