THƯƠNG CÁNH BẰNG LĂNG
Có những chiều hạ thổn thức mùa qua
Nhìn phượng đỏ rớt rơi đầy ngõ phố
Nghe man mác tiếng thu về lối nhỏ
Khúc nao lòng thương nhớ nụ tàn hoa...
Rồi một ngày cơn gió cũng bay xa
Còn lặng lẽ nỗi buồn bằng lăng tím
Người nơi ấy có nghe hồn ngất lịm
Trên cánh chim phiêu bạt phía chân trời
Bước chân người kẻ lữ thứ mù khơi
Chân không mỏi giữa đường đời xa thẳm
Để nức nở sắc phượng hồng đỏ thắm
Hạ gánh sầu trăn trở lắm người ơi!
Bao mùa hè tĩnh lặng chẳng thôi rơi
Mây giăng phủ ngỡ ngàng bao đêm trắng
Bằng lăng tím những đêm dài tĩnh lặng
Bụi rêu phong phủ mất lối đi về
Thương một thời áo trắng bạt sơn khê
Tuổi ngây ngô mãi đi tìm hoa tím
Giờ nhớ lại tiếc một thời kỷ niệm….
Kiếp phong trần ghi nhớ mãi vào tim.