XUÂN VÔ THƯỜNG
Trong góc tối lòng mãi quyện vào đêm
Tha thiết ngắm bầu trời như xít lại
Cho tiếng lòng xao xuyến cứ dầy thêm
Tay ham muốn vơ tìm Xuân thuở dại
Ngày Mẹ mua chiếc áo đỏ lần đầu
Ngày Cha trao chiếc túi nhỏ nhiệm màu
Ngày anh về thắp sáng cửa vườn sau
Ngày chị phơi chăn cũ giữa hiên lầu
Bánh chưng gói làm quà vui buổi gặp
Chén trà xanh đĩa mức đượm hồn sâu
Hoa nến tỏa soi hình dưa đủ cặp
Đỏ phòng bì năm mới trẻ chờ lâu
Là tiếng chúc râm rang cùng pháo nổ
Góc xưa quen còn đó dáng ông Đồ
Đêm phố phường rộn rã ánh đèn nhô
Xuân rét mướt chim về ru ấm tổ...
Đêm Xuân mới ủ lòng ta rất ngộ
Rộn pháo hoa mà lặng lẽ khôn cùng
Sao tiếng cười cô quạnh đến mông lung
Hay tiếng khóc của lá vàng xa cội
Xuân tha hương bỗng vô thường đến tội
Nẫu trời đêm mờ mịt bước quay về
Lối muôn trùng lồng vật vã nhiêu khê
Nên Xuân đã im lìm không tiếng gọi ...