rón rén bước vào nhà
mẹ giờ này đã ngủ
ngoài sân
tiếng chó sủa
ngoài sân
mèo meo meo meo
X như vệt rêu
còn nguyên trong trí nhớ
thắp một nén nhang thơm
yêu mình hơn
chán mình hơn
căn phòng vài mét vuông
gối đầu lên sách
những viễn du thơ mộng xa vời
gương mặt người
xanh hồng tím đỏ
những ký ức trên tường
như bóng ma
chập chờn
cũng xanh tím trắng đen
có phải đã đêm
hay mới vừa bình minh chợt đến?
không người
đường phố không người
quanh đây không người
không tiếng nói con người
cúi xuống từng con chữ
trang sách mở
mày nói gì đi chứ?
nói gì?
đêm đã khuya và khuya lên trong mắt
ngủ đi
ừ ngủ đi
ngày trôi lạc loài chông chênh sắp ngã
tôi nhìn tôi xa lạ
một tiếng cười lạnh buốt trong gương...