Ngày xưa, có anh nông dân nghèo, một lần làm việc tốt, anh được tặng lọ nước thần, rồi nhờ lọ nước vợ anh bỗng trở nên xinh đẹp, anh cũng thu hoạch được cây hành to khổng lồ.
Ngày xưa, có một anh chàng nọ, rất chăm chỉ cần cù, chịu khó làm ăn, anh còn độc thân và sống bằng nghề cày cấy. Một hôm, khi đang đốn củi trong rừng, anh bỗng thấy từ đâu bay tới một con quạ. Trên miệng con quạ khi ấy đang ngậm một con chim sẻ. Nó đậu trên phiến đá gần nơi anh làm với con chim sẻ đang thoi thóp. Nhìn thấy thế, anh liền động lòng thương con chim tội nghiệp bé bỏng sắp sửa mất mạng, làm mồi cho loài ác điểu.
Anh bèn nhặt hòn đá ném con quạ. Quạ giật mình bỏ mồi vỗ cánh bay lên. Tức mình vì hỏng miếng ăn, quạ kêu om sòm. Anh nhặt đá ném thêm và mắng: – “Đồ chim dữ, hãy cút ngay!”. Quạ hậm hực bay đi, miệng còn đe dọa sẽ báo thù. Anh chàng chạy lại nhặt con chim sẻ đang thoi thóp, cố tìm cách ủ cho nó sống lại. Ngay khi anh giập bã trầu vào vết thương, con chim sẻ đã hồi tỉnh và bay được. Nó cảm ơn anh và bảo anh ngồi chờ, nó sẽ biếu anh một vật.
Một lát sau, con chim đã bay trở lại miệng ngậm một cái lọ bé xíu đặt xuống bên cạnh và nói: – “Đây là là nước thần có phép làm cho người trẻ lại, vật thì lớn thêm, trần gian không ai có”. Nói rồi nó vỗ cánh bay đi. Anh ngồi lại tần ngần mở nút ra xem thì thấy đầy một lọ nước mùi thơm ngạt ngào. Anh nghĩ bụng:
– Chắc hẳn đây là nhưng thứ mà các cô chiêu bà quan hay dùng để làm đỏm, đâu đến lượt người như mình dùng.
Sau đó anh nút lọ lại cẩn thận. Gánh củi về về đến nhà, anh liền trèo lên cao, treo cái lọ ấy vào cái kèo nhà. Và rồi thời gian trôi qua, vì bận công việc làm ăn, anh cũng quên đi, không nghĩ tới cái lọ ấy nữa.
Sau nhiều năm dành dụm tích góp, anh cũng đã có một số vốn nho nhỏ để cưới vợ. Vợ anh cũng là người làm nông, cả ngày quần quật ngoài đồng ruộng, quanh năm chân lấm tay bùn nên ngoại hình đen đúa, xấu xí. Nhưng hai vợ chồng rất thương yêu nhau.