Ngày xửa ngày xưa, có một mụ phù thủy rất hung ác và hay ghen tị. Mụ thường hay đứng trước ánh trăng và hỏi xem ai là người đẹp nhất thế gian và mụ cũng có khả năng biến người khác thành con vật.
Mụ phù thủy này luôn mang theo một cây gậy, bên trong là một thanh kiếm vô cùng sắc nhọn. Bất kì ai mà làm mụ ta không vừa lòng, mụ đều dùng thanh kiếm ấy để giết chết họ trong tức khắc bởi thanh kiếm đã được tẩm thuốc độc.
Mụ ta lấy đức vua của Vương quốc, một người rất khôi ngô tuấn tú.
Một tối, mụ ta lên ngọn tháp cao nhất trong lâu đài, nhìn mặt trăng và hỏi:
– Hỡi vì tinh tú thiêng liêng, hãy nói ta là người đẹp nhất!
Và mặt trăng trả lời:
– Nàng đẹp nhưng chồng nàng rạng rỡ. Gương mặt và tấm lòng của chàng đẹp hơn của nàng.
Thế là mụ ta nổi cơn ghen tức, nghĩ cách làm cho nhà vua biến mất. Mụ biến chồng của mình thành một con gấu to lớn và đuổi vào rừng sâu.
Ít lâu sau, mụ ta thấy mình có mang. Mụ giang tay về phía mặt trăng và hỏi:
– Hỡi vì tinh tú thiêng liêng! Ngươi có tin rằng con ta sẽ đẹp hơn ta không?
Nhưng mặt trăng không trả lời.
Sau đó, mụ ta sinh ra một nàng công chúa đẹp tuyệt trần. Mắt công chúa như một góc trời trong sáng, đôi môi đỏ như trái anh đào và mái tóc đen tuyền như cánh quạ với ánh phớt xanh.
Mụ ta lại lên tháp và hỏi Mặt trăng. Lần này Mặt trăng trả lời:
– Nàng đẹp nhưng con nàng đẹp gấp bội phần.
Cơn tức giận ghê gớm ngay lập tức nổi lên trong người mụ phù thủy độc ác. Mụ ta bồng con gái vào rừng sâu và để ở đó cho thú dữ ăn thịt. Rồi mụ trở về, lòng thỏa mãn và không nghi ngờ gì về việc cô con gái bé bỏng sẽ bị giết hại.
Ngay sau khi mụ vừa rời đi, một con gấu to phát hiện ra cô bé. Chú gấu vạch tấm khăn che ra và thấy nét mặt vui tười, xinh xắn của cô công chúa bé nhỏ thì ý định ăn thịt cô bé đều tan biến. Nó đưa cô bé trở về hang của mình.
Về tới hang, nó gặp gấu cái đang cho con bú. Gấu gầm gừ ra hiệu cho vợ hiểu rằng phải nuôi sống đưa bé này.