Bé hươu cao cổ mới lọt lòng mẹ. Bé nằm co ro trên đám cỏ vừa dày vừa êm. Cái đầu nhọn như trái đu đủ ngọ nguậy qua lại.. Cái cổ đã dài như cán cây lao nhà mà vẫn phải duỗi căn ra hết cỡ mới nhìn thấy đôi mắt long lanh sung sướng của mẹ ở tít trên cao.
Cặp sừng trên đầu mẹ ngan với ngọn cây keo. Mẹ uyển chuyển hạ thấp cái đầu ấy xuống. Thúc nhẹ cái mõm yêm mượt lên mũi bé, mẹ bảo:
- Đứng lên nào! Mẹ con mình đi tìm suối.
Hươu con loạng chỏang nhổm dậy. Bốn cái chân dài lêu nghêu run rẩy. Mẹ luồn cái cổ mềm mại dưới bụng bé, giúp bé đứng vững hơn.
Rồi bé tập dùng bốn cái chân dài thườn thượt. Một. Chân phải trước bước lên. Hai. Chân trái sau bước tiếp. Ba. Chân trái trước nhấc lên. À! Phải nhớ ve vẫy cái đuôi nữa. Ôi! Nắng quá! Xa quá! Bỗng bé té lăn quèo. Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Thì ra bé hươu cao cổ tuy mới sinh, nhưng đã cao bằng cây cau kiểng trồng trong sân trường mẫu giáo rồi. Mải lo nhìn chân mẹ, bé vướng vào một lùm cây. Cào cào, châu chấu, chuồn chuồn đang nghỉ chân trên cây. Bị đánh động, chúng giật mình, bay lên rào rào. Thế mà hay, nghe như tiếng vỗ tay khuyến khích bé hươu cao cổ tập đi.