những niềm vui của anh
đã trốn đi đâu
tìm hoài không gặp
chiều rét mướt trên vòm cây nến thắp
chút nắng nhỏ nhoi
cũng héo hắt dần
anh ngồi chờ tiếng cười
của một người thân
nhưng không thấy đến
khi anh đi trên con đường dài khập khễnh
niềm vui cũng bỏ anh
cây trong vườn vẫn trổ nụ hoa xanh
hoa trong em
cũng tuyệt vời nhan sắc
sao niềm vui lại hoài nghi dè dặt
không đến cùng anh
với những buổi chiều?
thành phố Đà Nẵng trong
ký ức màu rêu
sao không gọi tên anh cho đỡ nhớ?
niềm vui như hơi thở
đã bỏ anh đi
em tóc đen vóc hạc chẳng quay về
phố đông người nhưng anh
còn lạc lõng
niềm vui như con sóng
cuốn anh ra khơi lạc lối quê nhà...